Tôi không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa trở lại mái trường xưa cũ. Một ngày đầu hạ oi ả với cái khí nóng hầm hập theo gió hắt vào, gió đấy! mà bỗng nhiên tôi thấy như lòng mình nóng cả lên theo kỷ niệm.
Ôi những ngày hè tuổi ô mai yêu dấu!
Tôi đọc những bài viết kỷ niệm của bao người về một thời học sinh mơ mộng, tôi chột dạ mình đã qua bao mùa nắng mưa, dường như tiếng trống trường giờ đây cứ dội về từng nhịp dồn trong kí ức....
22 tuổi bắt đầu với những lo toan của cuộc sống, bề bộn công việc. Có khi nào tôi trở lại là tôi, là chú bé mặc đồng phục học sinh, nở nụ cười toe hồn nhiên vô tư lự, đuổi bắt bạn bè giữa sân trường mùa rụng lá.
Có khi nào tôi trở lại cùng bạn bè, ngồi dưới tán cây râm mát, hát cho nhau nghe, ngắm những đám mây bồng bềnh lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh ngắt ấy?
Nhớ về quá khứ, nhớ về các bạn thuở ấy giờ nơi đâu. Tôi giờ đây phiêu bạt nơi góc bể chân trời, mỗi lần nghe tiếng ve kêu lại ùa về một miền kí ức.
Tôi nhớ lắm những cái nhìn hồn nhiên vô tư lự, những nụ cười trong trắng trong ngày tựu trường, tiếng cười khanh khách những câu trêu đùa và những đôi mắt đẫm lệ trong ngày chia ly...
Nhớ thầy cô tôi năm ấy, tóc đã bạc màu, giờ trải qua bao ngả thời gian, thầy cô có còn nhớ tới đám nhóc chúng tôi?
Riêng tôi thì chẳng bao giờ quên được...
Augustin Phạm Triều Phương Anh Tuấn