Cái tuổi học trò luôn gợi cho ta chút gì để nhớ, để mà vấn vương, rồi lại hối tiếc và luôn chấm hết trong sự lưu luyến đến nghẹn lòng.
Buổi chiều buồn và tẻ nhạt ở phòng trọ càng làm cho cảm giác mọi thứ quanh tôi trống rỗng và đơn điệu đến nao lòng. Nhìn xa xa phía chân trời, màu vàng, xanh ẩn hiện, nhảy múa đong đưa. Cánh diều của tụi nhỏ như che đi một phần khoảng trời đó. Thật khó để có thể diễn tả cảm giác nao nao, bồi hồi, xao xuyến đang chất chứa trong lòng tôi bây giờ, nó khó tả quá!
Vòng bánh xe thời gian cứ quay đều. Quay và quay mãi. Chẳng dừng để ta nhớ lại mà cũng chờ để ta theo kịp nó. Cánh diều vẫn cứ bay, vẫn cứ chập chờn như chờ gió thổi là sẽ bay đi một cách chóng vánh và mất hút vào không gian. Nhìn theo cánh diều ấy, tôi bỗng giật mình.
Có cái gì mơ hồ, đan xen, giống nhau đến kỳ lạ giữa tuổi học trò và những cánh diều kia chăng?
Những cánh diều đầy màu sắc ấy cũng giống như những màu sắc kỷ niệm của một thời học trò hồn nhiên, vô tư, đầy mơ mộng và cũng lắm những ảo tưởng. Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác là mới đây thôi, tuổi học trò chỉ là mới đây thôi, như là cơn gió thoảng qua rồi vô tình gió quay ngược trở lại. Gió mang những tháng ngày kỷ niệm ấy đến cho ta. Cái gì mà gắn với kỷ niệm thì khó khi nào quên, càng sâu sắc, càng khó mà phai được.
Kỷ niệm luôn là cái cớ khi người ta muốn nhớ về một cái gì đó. Nó rõ nét và trung thực, nó mang bóng dáng của những thứ hoài cổ, nó chân thành và thấm đượm tình cảm, nó tràn trề nhựa sống mặc dù ta luôn cất giữ chúng trong lòng, ít khi nào bày ra. Rồi cũng giống như những cánh diều kia, gió thổi mạnh, diều bay nhanh, lao vun vút vào khoảng không. Tuổi học trò cũng trôi qua nhanh như thế, vô định nhưng nó cũng là sự mặc định của thời gian.
Qua 12 năm ta lại giống như cánh diều kia, bay theo những ước mơ, hoài bão của riêng mình. Chao đảo, nghiêng ngả giữa dòng đời, diều buông mình theo những cơn gió lớn. Chỉ khi nào gió hết thổi, thì diều mới ngừng bay. Còn ta thì khác, ta vấp ngã nhưng ta lại đứng lên, ta nghiêng ngã nhưng ta biết lối đi cho riêng mình, ta không phụ thuộc vào gió như diều, mà ta kiên định, đứng vững trước muôn ngàn cơn gió lớn. Ta biết đi theo tiếng gọi của ước mơ, hoài bão mà ở tuổi học trò ta đã ao ước, hy vọng và tin rằng ta sẽ thành công như cánh diều no gió!
Chiều nay, khoàng trời trống trải có nhiều cánh diều như thế lắm. Đủ màu và phất phới tung bay. Tuổi học trò ơi, hãy cứ như cánh diều kia nhé, cứ bay để biết đâu là bất tận, cứ bay để biết đâu là thế giới muôn chiều. Cứ bay để mang theo ước mơ và hoài bão, sự thành công và rạng rỡ mà ta chắc chắn có được. Chỉ có điều đừng vô tâm mà bay mãi mãi nhé!
Đôi khi hãy dừng lại để tận hưởng những phút giây dịu ngọt và những dấu ấn cuộc đời....
Augustin Phạm Triều Phương Anh Tuấn