Cũng có lúc, ta tự thèm cho mình một cái không gian riêng, đong đầy sự tĩnh lặng và thanh thản. Trưa nay nắng dịu ngọt, nhè nhẹ và không quá gắt gay, hiếm khi nào mình cảm thấy một buổi trưa an lành và nhẹ nhàng như vậy. Có thể cũng có những buổi trưa khác nắng đẹp như vậy, nhưng vài sự xáo trộn trong công việc cũng như cuộc sống khiến mình dường bỏ quên đôi ba cái thi vị hiếm thấy... Nhưng dẫu sao mình cảm thấy thích buổi trưa này, vu vơ và an nhiên ghê. Để rồi suy nghĩ và phát ra đâu đây vài tiếng cười... vô duyên đến kì lạ.
Một vài bản nhạc không lời cũng đủ để tâm hồn mình thư thả, dễ chịu trong thực tại lắm lúc trắc trở, ưu phiền này. Thư thái lắm, yên tĩnh lắm, không cần gì cầu kì hay vô bổ cả. Cuộc sống của mình chỉ đơn giản là những nốt nhạc, những trầm an mặc nhiên vô ưu. Đôi khi con người ích kỷ muốn níu kéo hàng ngàn thứ giải trí phù phiếm cho bản thân, về rồi bị vây quanh bởi nỗi bực dọc và nhàm chán. Thành phố là vậy đó, đâu chỉ vui, đâu chỉ hiện đại, đâu chỉ sang trọng, đôi khi phố ngột ngạt và nhốt ta vào xô bồ thường thấy. Đâu cứ phải ngồi một chỗ hay nằm một chỗ là vô vị, ngồi để suy ngẫm, nằm để lắng nghe và cảm nhận cuộc sống. Chà! Thú vị.
Tháng Bảy này sắp qua đi rồi, kỉ niệm cũng chuẩn bị rời xa chả để cho ai níu kéo lại. Mình thì mình không thích tháng Bảy cho lắm, bởi tháng Bảy là tháng chia ly. Nhắc lại thấy nhớ sao cái ngu ngơ, bài hát đâu đây của tuổi học trò đã đi vào miền ký ức. Tuổi thơ, mái trường dấu yêu đã đi qua rồi, bạn bè mỗi người một nơi. Bâng khuâng nhớ lại thời đạp xe lóc cóc đi học trên con đường đất nhuốm màu vội vã, màu áo trắng học trò nhuộm bóng tinh khôi. Để rồi lại ngây ngô trước giờ kiểm tra bài cũ, để lại được nói xấu rồi cười hi ha sau lưng thầy cô giáo...và vỡ òa trong niềm thương nhớ giờ phút chia tay qua miền kí ức.
Nghe đâu đây vài giọt nước mắt đang rơi...
Bữa nay nổi hứng lục lại ngăn tủ, hình ảnh học trò lại quay trở lại với mình qua những cuốn vở cấp ba và đặc biệt là quyển sổ lưu niệm được tặng ngày lễ tổng kết. Vẫn dòng chữ thuở học trò thân quen, vẫn những lời nhận xét chua chát của Thầy Cô mà đến bây giờ nó bỗng trở nên ngọt ngào lạ.... và ai đó lặng thinh, đượm buồn tự dưng. Ừ, nỗi nhớ mà, đằng nào thời gian cũng chả quay ngược lại, đằng nào ta cũng chả còn là thằng học sinh vô tư, đùa nghịch như quỷ hồi ấy. Kỉ niệm ùa về lưng rưng theo cung nhạc trôi chậm, đủ để chẳng quên trong một tâm tư chưa lành.
Ba năm học thì dài dằng vặc đến vật vờ mà sao giờ chia tay ngắn ngủi chóng vánh đến vậy. Hạ sắp qua, cánh phượng hồng còn khắc ngàn nỗi nhớ, con ve sầu còn hát điệu nhạc lâm ly, và mình cũng vậy, đang nao nao, nhớ thời xưa đến quắt quay, ôi thuở học trò...
Chiều rồi, một nỗi nhớ lại hiện lên, kèm theo đó là nỗi buồn man mác lùa qua khung cửa, mang kỉ niệm về vương trên tóc, trên vạt áo...
Augustin Phạm Triều Phương Anh Tuấn