Một người da đỏ cùng đi với một ngừơi da trắng trên đường.Ngừơi da đỏ bỗng vỗ vai người da trắng, hỏi:_Anh có nghe gì không?Ngừơi da trắng hết sức lóng tai nghe rồi đáp:_Tôi chẳng nghe gì cả._Có mà, tôi nghe tiếng dế gáy._Làm gì mà có con dế nào giữa đường phố nhộn nhịp như thế này? Mà cho dù có đi nữa thì làm sao anh nghe được tiếng nó giữa bao tiếng ồn ào của xe cộ và người qua kẻ lại?Người da đỏ không thèm trả lời.Anh đi đến một bức tường bên vệ đường.Bức từơng đã cũ, dây leo chằng chịt trên đó.Anh vạch đám dây leo sang một bên. Một lỗ trống hiện ra, trong đó rõ ràng một con dế đang gaý.Người da trắng thán phục:_Dân da đỏ các anh có lỗ tai thính hơn dân da trắng chúng tôi nhiều._Không phải thế đâu.Để tôi thử cái này cho anh xem.Người da đỏ lấy trong túi ra một đồng tiền kẽm, thảy xuống mặt đường. Tiếng đồng tiền lăn ken ken khiến moị người đi đường ngoái đầu nhìn lại.Liền đó người da đỏ giải thích:_ Tiếng của đồng tiền kẽm nhỏ hơn tiếng dế kêu rất nhiều.Thế mà mọi người da trắng đều nghe được.Còn tiếng con dế lớn hơn nhưng chỉ có tôi nghe được. Không phải ai thính tai hơn ai. Sự thực chính là chúng ta chỉ nghe được tiếng của những thứ chúng ta thường quan tâm để ý.