Nỗi buồn mang dư hưởng của âm vang mùa cũ. Ta nuối tiếc trách hờn thì thời gian cũng vẫn phải trôi. Lãng đãng cuối mùa ta tìm về dư vị còn sót lại. Chẳng phải một ít hay nhiều mà nó đã ngấm ngầm ôm trọn một trái tim.
Có nỗi nhớ như nắng hạn nhớ mưa rào. Ngày có nắng thì mưa cuốn cuồn chạy trốn. Ngày rải điều dưới vòm trời xanh là những cơn mưa ào ạt thì nắng cũng lật đật chơi trốn tìm.
Có một nỗi nhớ như mùa Đông băng giá thèm thuồng cái mùa Xuân tràn ngập hoa tươi khoe sắc. Nhớ cái hơi âm ấm nhẹ nhàng, nhớ xác lá vàng ngẫn ngơ treo trên lọn tóc một chiều gió bay.
Ngày tưởng dài lê thê thì chợp mắt đã qua đón mùa tuổi mới. Ta đang lẩn trốn mình vì sợ thời gian kéo dài thêm ngần xa cách. Con hẻm trước nhà cũng in nhớ dấu chân ai còn vương vấn đâu đây, mà tiều tụy héo hon bao ngày chẳng buồn trùng tu hay trút lên mảng màu tươi mới. Đeo mang màu xám xịt u buồn, rũ mây gió cùng ru thêm những cơn mưa đều đặn, thêm những cơn gió lùa vô tình mang hơi lạnh cóng cả một trời mơ.
Giữa lòng trời hôm nay ta réo rắt gọi những yêu thương tìm về, nhưng chỉ có gió buồn hiu cuốn phăng trôi đi những chiếc lá vàng rách rưới và héo úa. Có thể gió nhắc ta rằng, ta nên cho những thứ đã già nua ra đi theo đúng cái quy luật của dòng đời luân hồi chuyển thế.
Hôm nay ta đón khúc giao mùa bằng bản nhạc êm dịu sâu lắng ta thấy lòng mình bình yên đến lạ. Có thể ta thích vu vơ những cảm xúc, ta đem nỗi nhớ ra chia sẻ với đời. Ta rũ gió mây ru thêm những nồng nàn đem hơi nóng sưởi ấm trái tim mùa Đông cô đơn, lạnh lẽo và ngập tràn mơ mộng. Ta cố tình nhớ, những nỗi nhớ có khi đau quặn thắt cả tâm hồn, có khi mềm mại êm dịu như những đám mây.
Và tạm biệt mi nhé tháng Sáu mong manh ta chào đón tháng Bảy nhiều thêm mong nhớ....
Augustin Phạm Triều Phương Anh Tuấn