Tổng số bài gửi : 11 Điểm : 25 Được Cảm Ơn : 0 Birthday : 23/09/1993 Giáo Họ : Đức Bà Ban Ngành : Giúp lễ Giáo Xứ : Thánh Mẫu
Tiêu đề: Một số bài viết để suy ngẫm 4/11/2011, 7:40 am
Bài viết thứ nhất: Bài học cho sự nóng giận!
Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta. Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh
Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.
Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"
Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…
Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.
Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương.
Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này :
- Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.
- Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.
- Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.
- Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn.
- Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn.
Bài viết thứ 2: Anh xin lỗi, sau này có tiền anh sẽ mua cho em
- Mua cho em con gấu kia đi anh. Con kia kìa… Vừa nói con bé vừa rướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con gấu rất to, phải gần bằng một người. Trông cũng khá đẹp… - Anh làm gì có tiền. To lắm, chắc là đắt. Sinh viên nghèo kiếm đâu ra… Chàng trai nói với cô bé vẻ chán chán và xấu hổ nữa. - Mua cho em đi anh, anh chẳng bao giờ tặng em cái gì to tát vậy. Em thích con gấu ấy. . . - Nhưng anh nói thật mà. A xin lỗi. Sau này có tiền rồi anh tặng em được không? - Nhưng em muốn bây giờ mà. - … Ừ, rồi anh mua được không? . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- A ơi, chiều nay đi chơi được không? - A bận rồi. Khi khác được không? - Ừ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . - Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, anh đi không? - Anh không đi đâu. A có việc… . . . . . . . . . . . . . . . . - Sao cả tháng nay anh không đi chơi với em. Anh tránh em à? Con bé tức tối hỏi. - Không! Anh bận thật. - Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nỗi không dành được 30 phút cho em à? - Anh xin lỗi… - Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng anh chẳng tới là sao. Em cứ phải chờ đợi anh là sao? Em không chịu được đâu. Anh đã không cho em được bất cứ thứ gì lại còn tránh mặt em… Anh quá đáng lắm! Và con bé bỏ đi ,vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa gần hè. Tối đó con bé nhắn tin: "Em muốn chia tay” "Sao thế, anh xin lỗi em rồi mà. Em giận anh à?” “Em cảm thấy hết tình cảm rồi. Không yêu anh nữa. Với lại em cần nhiều hơn những gì anh có thể cho em. Quyết định vậy đi. Chia tay.” “Ừm...” . . . Và chia tay, con bé bắt đầu quen rồi yêu một người khác qua sự giới thiệu của bạn nó. Thi thoảng nó gặp lại người yêu cũ. Nhưng những gì nó làm là quay đi và bước tiếp… Có lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trong quán cafe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ: đi làm kiếm tiền à. Chắc là nợ tiền nhà… Hai tháng. Nó đã có người yêu mới được hai tháng. Cũng đồng nghĩa với việc chia tay người cũ một khoảng thời gian gần như vậy. Máy điện thoại có tin nhắn. “Em ra ngoài được không?"
"Đang mưa. Anh tìm gặp em làm gì?" "Em ra cổng thôi. Anh có thứ muốn đưa cho em". Nó với cái ô, rồi lật đật ra cổng… - Anh tặng em. Như anh đã hứa. Món quà cuối cùng. Nó lặng người. Là con gấu ấy. Con gấu nó đã đòi mua. Người anh ướt sũng trong mưa, nhưng con gấu thì được bọc kín lại trong giấy bóng. - Anh đã hứa tặng em, khi nào anh đủ tiền, giờ anh mới có đủ. Tặng muộn một tý. Em sống hạnh phúc nhé! Nó cầm con gấu to. Nặng trịck không biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất sau những giọt nước mưa buốt tê tái. Thì ra người yêu nó không đi chơi với nó vì anh đi làm thêm. Và anh đi làm thêm là vì nó, vì sự ích kỷ, ngu xuẩn của nó. Anh đã buông tay nó thế đấy, không níu giữ điều gì, chỉ duy nhất 1 lời hứa với nó: "Anh sẽ mua tặng em khi a có đủ tiền…". Nó khóc. Giữa con mưa cuối cùng mà những giọt nước mưa kia nó biết rằng không bao giờ nó tìm lại được nữa…
Bài viết thứ 3: Xin lỗi vì mẹ chỉ có 1 mắt...........
Mẹ tôi chỉ còn một bên mắt. Tôi ghét điều đó, và vì thế tôi ghét luôn cả mẹ. Mẹ có một cửa hàng ọp ẹp ở khu chợ tồi tàn, lượm lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt để bán. Bà làm tôi xấu hổ.
Một ngày kia ở trường tôi có sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến. Tôi xấu hổ lắm. Tôi nhìn mẹ với ánh mắt rất căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi người trêu chọc tôi: "Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?".
Tôi ước gì mẹ biến mất ngay khỏi thế giới này, vì vậy tôi nói với bà rằng: "Mẹ, tại sao mẹ chỉ còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ chỉ biến con thành trò cười cho thiên hạ. Sao mẹ không chết luôn đi?". Mẹ tôi không phản ứng. Tôi nghĩ mình quá nhẫn tâm, nhưng lúc đó cảm giác thật thoải mái vì tôi nói ra được điều muốn nói suốt bấy lâu.
Đêm hôm ấy...
Tôi thức dậy, xuống bếp lấy cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ rằng tiếng khóc có thể đánh thức tôi. Tôi vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Chính vì câu tôi đã thốt ra với mẹ, nên có cái gì đó làm đau nhói trái tim tôi.
Ngay cả vậy chăng nữa, tôi vẫn rất ghét mẹ. Tôi tự nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, bởi vì tôi ghét người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi tôi lao vào học. Tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng với tất cả sự tự tin và nỗ lực. Tôi rời bỏ mẹ đến Bắc Kinh.
Tôi kết hôn, mua nhà và làm cha. Giờ đây, tôi là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Tôi thích cuộc sống ở thành phố. Sự náo nhiệt, sôi động giúp tôi quên đi hình ảnh người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người tôi không mong đợi nhất đã xuất hiện trước cửa nhà. Mặt tôi tối sầm lại, tôi đã lạnh lùng hỏi người đàn bà đó: "Có chuyện gì không? Bà là ai?". Đó là mẹ tôi, vẫn dáng người còm cõi và gầy gò ấy, vẫn là người phụ nữ với đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con bốn tuổi của tôi nhìn thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy núp vào một góc nhà. Tôi vờ như không nhận ra bà, nhìn bà giận dữ rồi nói: "Bà là ai, tôi không quen bà". Tôi đang tự lừa gạt mình và thực sự từ bao lâu nay tôi vẫn tự lừa mình như thế. Tôi cố quên đi cái sự thật bà là mẹ tôi. Tôi luôn muốn trốn tránh sự thật này. Tôi đuổi bà ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa con gái nhỏ của tôi sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa chỉ", và rồi bà đi mất.
"May quá, bà ấy không nhận ra mình" - tôi thầm nhủ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tự nói với mình rằng sẽ không bao giờ quan tâm hoặc nghĩ về bà.
Một ngày, tôi được mời về trường cũ để gặp mặt nhân kỷ niệm thành lập trường. Tôi nói dối vợ rằng sẽ đi công tác mấy hôm.
Sau buổi họp mặt, tôi lái xe đi ngang qua ngôi nhà mà tuổi thơ tôi đã từng gắn bó - một cái lều cũ rách, lụp xụp, ẩm ướt. Bây giờ nó vẫn thế. Tôi xuống xe và bước vào. Tôi thấy bà nằm ở đó, ngay giữa sàn đất lạnh lẽo, trong tay ba có một mẩu giấy. Đó là bức thư bà viết cho tôi.
Xem ảnh
Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, có lẽ mẹ đã làm con thấy hổ thẹn với bạn bè.
"Con trai yêu quí của mẹ!
Mẹ nghĩ cuộc đời này mẹ đã sống đủ. Mẹ sẽ không thể đến thăm con thêm lần nào nữa, nhưng mẹ có quá tham lam không khi mong con trở về thăm mẹ dù chỉ một lúc? Mẹ nhớ con nhiều, và cũng rất vui khi nghe tin con đã trở về thăm lại lớp cũ. Mẹ đã rất muốn tới trường chỉ để nhìn thấy con. Nhưng mẹ đã quyết định không đến, vì con.
Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, có lẽ mẹ đã làm con thấy hổ thẹn với bạn bè.
Con biết không, hồi còn rất nhỏ, con bị tai nạn và vĩnh viễn mất đi một bên mắt của mình. Mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên với khiếm khuyết trên khuôn mặt đáng yêu, vì vậy, mẹ đã tặng nó cho con.
Mẹ rất tự hào vì con trai mẹ có thể nhìn trọn thế giới mới có một phần của mẹ ở đó, mẹ chưa bao giờ buồn vì con hay bất cứ điều gì con đã làm. Con đã từng ghét bỏ hay tức giận mẹ, nhưng mẹ biết, trong sâu thẳm từ trái tim, đó là bởi vì con cũng yêu mẹ.
Mẹ rất nhớ khoảng thời gian khi con trai mẹ còn nhỏ, khi con tập đi, khi con ngã hay những lúc con chạy loang quanh bên mẹ. Mẹ nhớ con rất nhiều, mẹ yêu con, con là cả thế giới đối với mẹ".
Thế giới quanh tôi cũng như đang đổ sụp. Tôi khóc cho người chỉ biết sống vì tôi.
giusetrantrungphuquy Thiết Kế Forum
Tổng số bài gửi : 259 Điểm : 419 Được Cảm Ơn : 3 Birthday : 15/08/1991 Giáo Họ : Micace Ban Ngành : Cựu Lễ Sinh Giáo Xứ : Thánh Mẫu
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 4/11/2011, 11:26 am
Bài viết rất ý nghĩa anh thích câu chuyện thứ nhất. Quả thật trong cuộc sống có qua nhiều giây phút bản thân mình quá vội vàng mà không suy nghĩ mọi sự cho thật kĩ.chính vì thế mà có những quyết định sai lầm. Đừng quá vội vàng trong bất kì chuyện gì dù rất nhỏ!
giusehoangngocduy Thành Viên
Tổng số bài gửi : 8 Điểm : 8 Được Cảm Ơn : 0 Birthday : 13/09/1993 Giáo Họ : Thánh Phêrô Lựu Ban Ngành : Giúp Lễ Giáo Xứ : Thiện Lộc - GH. Bảo Lộc
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 4/11/2011, 1:17 pm
1 câu chuyện cảm động về mẹ
Bên mẹ ! Hoài niệm về những ngày bên mẹ... Chung quanh tôi, có ngàn vạn con người. Nhưng trong tôi, chỉ có một người thôi. Người ấy đã trao cho tôi cuộc sống này, và hơn thế, đã cho tôi hiểu vẻ đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống. Tôi gọi Người là Mẹ. Mẹ tôi là một cô gái trồng hoa nết na thuỳ mị, được hàng xóm láng giềng yêu mến, và tất nhiên, được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cuối cùng mẹ đã chọn bố tôi - một viên chức quèn thấu hiểu tâm hồn mẹ. Bố không thể cho mẹ nhiều thứ, tuần trăng mật: không, váy cưới: không, nhẫn cưới: cũng không. Nhưng theo lời mẹ thì bố tôi đã tặng cho mẹ hai món quà tuyệt vời nhất: một vườn hoa xinh xắn ở sau nhà, và tôi, tài sản lớn nhất của mẹ. Mùa xuân, tôi chập chững theo mẹ ra vườn thăm những bông hoa vừa hé nụ. Mẹ bảo rằng nàng tiên mùa Xuân đã đánh thức cả vườn hoa, và mỗi bông hoa tươi là một nụ cười của cuộc sống. Bàn tay mẹ chăm sóc nâng niu cho muôn nụ cười nở rộ, đưa hương thơm náo nức khắp vườn. Mẹ còn dạy tôi ghi nhớ từng mùi hương riêng biệt trong vườn, vì hương thơm chính là linh hồn của cỏ hoa. Tôi chẳng thể nào phân biệt giỏi như mẹ và mọi loài hoa trong mắt tôi, tôi đều gọi chung là “hoa mẹ”. Có lần, hai mẹ con ra vườn chơi từ lúc mặt trời còn chưa dậy. Mẹ ôm tôi vào lòng, hát những lời ru ngọt ngào như sữa, thủ thỉ các cậu chuyện cổ tích về cô công chúa Hoa, chàng hoàng tử Lá... và nói với tôi đôi lời vu vơ: - Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hồng kia không? - mẹ hỏi - Nó đang khóc đấy. Vì chỉ chút nữa thôi khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến khỏi cõi đời này, sẽ không được ở bên hoa nữa. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản lắm, con hiểu không? Tôi không hiểu lắm những điều mẹ nói. Được sống bên cha mẹ như thế này, tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Và hạnh phúc lớn nhất của tôi là hàng đêm được ngủ vùi trong mái tóc dài mượt mà thơm ngát của mẹ. Mái tóc mẹ có một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quít không rời, lúc lại dịu dàng lan toả... Tưởng như tất cả các hương hoa trong vườn đã lưu lại trên tóc mẹ vậy. Mùa hạ ùa đến với những tia nắng rát bỏng xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo đi dưới sức nóng của mặt trời. Tôi ghét mùa hạ! Mùa hạ làm hoa lá ủ rũ và làm mẹ tôi mệt mỏi. Mẹ thường xuyên bị chóng mặt và ho dữ dội, có lần mẹ còn bị ngất khi đang cùng tôi tưới hoa. Tôi chỉ biết ngồi khóc cho đến khi mẹ tỉnh dậy. Vậy mà mẹ lại dặn tôi rằng không được kể cho bố, rằng mẹ chỉ thiếp đi một chút thôi, và mẹ sẽ tự dậy được ngay. Nhưng đến lần thứ hai, mẹ đã không tự dậy được. Mẹ được chuyển ngay vào Khoa cấp cứu của bệnh viện. Tôi chỉ được bố giải thích là mẹ bị ốm nhẹ, mẹ phải xa tôi một thời gian. Nhưng tôi chẳng tin đâu vì nếu bị ốm nhẹ thì mẹ tôi đâu phải nằm Bệnh viện, và bố tôi đâu phải lo lắng đến rộc cả người thế kia. Ngày nào tôi cũng được bố đèo vào Bệnh viện thăm mẹ. Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn tự tay vắt cam, pha sữa cho tôi uống. Mẹ cười rất tươi khi biết tôi vẫn chăm sóc cẩn thận cho những bông hoa ở nhà. Mẹ còn xin phép ông bác sĩ già được tặng vài giống hoa đẹp cho khu vườn của Bệnh viện. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng an tâm phần nào. Tôi sà vào lòng mẹ và hỏi: - Mẹ ơi, mẹ có mệt lắm không? Mẹ phải nhanh khỏi ốm đấy nhé! Mẹ âu yếm thơm tôi và trả lời: - Ừ, được rồi, mẹ sẽ nhanh khỏi ốm để đưa con trai mẹ ra vườn chơi. Thế nhưng lúc về, tôi thấy hình như mắt mẹ đẫm lệ. Thấm thoát thu qua đông tới, thời gian trôi ngày một nhanh hơn và mẹ tôi ngày một yếu hơn. Vào thăm mẹ, tôi giật mình khi thấy mẹ xanh quá và tóc mẹ rụng từng mảng. Tôi cứ mếu máo ăn vạ mãi nên mọi người đành phải cho tôi ở hẳn Bệnh viện với mẹ. Một lần, trong giấc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ thổn thức:
- Anh ơi, em sắp phải đi rồi... Em chẳng tiếc gì đâu, em chỉ tiếc con em thôi... Giá mà em được nhìn thấy con lớn lên, được đưa con đến trường, rồi con mình lấy vợ... Ước gì em sống thêm được vài năm, không, chỉ vài tháng, hay mấy tuần nữa thôi cũng được. Sắp đến Tết rồi, anh nhỉ? Em sẽ dắt con ra chợ mua lá dong về gói bánh chưng, sẽ mua cho con bộ quần áo mới... Bệnh của mẹ tôi đã vào giai đoạn cuối. Tuy mẹ cố kìm những tiếng rên rỉ nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, tôi biết mẹ đang đau đớn đến cùng cực. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố: - Tôi không hiểu vì sao cô ấy có thể trụ vững lâu đến như vậy. Thứ giữ cô ấy sống đến bây giờ không phải là thuốc men nữa rồi. Mà có lẽ... có lẽ là tình yêu thương... Vì mẹ tôi yếu quá rồi nên mọi người không cho tôi được ở với mẹ nữa. Tôi một mình lầm lũi trở về khu vườn thân quen. Những cơn gió lạnh buốt sục sạo khắp nơi như muốn tiêu diệt nốt các mầm sống còn sót lại. Những bông “hoa mẹ” úa tàn đổ gục xuống, những cánh hoa héo hắt và giập nát phủ dày trên mặt đất, chốc chốc lại bị gió thổi tung lên, bay lả tả. Nhưng kìa, ở giữa khu vườn vẫn còn trơ trụi một bông hoa xinh đẹp, dẫu cành lá đã xiêu vẹo hẳn đi nhưng vẫn bất chấp giá lạnh mà kiên cường sống. Tôi chạy vội tới, dùng cả hai lòng bàn tay che chở cho nụ cười cuối cùng của cuộc đời. Một cơn gió sắc như dao lướt tới, bông hoa xinh khẽ run rẩy rồi gục xuống, trong bàn tay tôi chỉ còn những cánh hoa rời rụng. Tôi oà lên khóc. Mẹ ơi! Mẹ về đi! Con nhớ mẹ quá... Con chẳng thích bánh chưng đâu. Con chẳng thích quần áo mới đâu. Con chỉ cần mẹ thôi... Một buổi tối, bỗng nhiên mẹ yêu cầu bác sĩ cho tôi được ngủ cùng mẹ. Buổi tối ấy, suốt đời tôi không quên được. Mẹ tôi lại xinh đẹp như ngày xưa, da mẹ hồng hào, mắt mẹ sáng long lanh. Trên khuôn mặt mẹ không còn những nét đau đớn nữa. Mẹ không nói gì cả, mẹ chỉ cười tươi như hoa và ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi sung sướng áp đầu vào mái tóc thơm ngát của mẹ và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét và tiếng chân người chạy cuống cuồng. Tôi mở choàng mắt ra. Mẹ tôi vẫn nằm yên trên giường, miệng thoáng một nụ cười mãn nguyện. Bố tôi quì phục bên mẹ, thân hình cứng đờ như tượng đá. Tôi gào lên gọi mẹ, rồi gọi bố. Nhưng không ai trả lời... Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ già lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu: - Tội nghiệp! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên...
***
Nàng tiên mùa Xuân lại quay về đánh thức cả khu vườn. Những cánh bướm rập rờn nô đùa quanh hàng trăm bông hoa mơn mởn sắc hương. Chăm sóc cho cả vườn hoa ấy bây giờ chỉ còn bố và tôi, còn mẹ tôi lặng lẽ ngụ ở một góc vườn ngắm nhìn hai bố con. Tôi đứng trước những que hương vừa thắp trên mộ mẹ mà lòng chợt thấy bâng khuâng. Được sống mãi trong khu vườn này bên những người thân yêu, đó là tâm nguyện của mẹ. Bố khẽ thở dài và vỗ nhẹ lên vai tôi: - Đừng buồn nữa con... Mẹ đã bay lên trời rồi nhưng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như chúng ta yêu thương mẹ. Vì bố, mẹ và con mãi mãi là một gia đình, phải không? Tôi im lặng. Một luồng hương ấm áp và thân quen bất chợt toả ra, ôm ấp lấy hai bố con. Mùi hương nhang khói ư, hay hương thơm của cỏ hoa? Hình như không phải... Đây là một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quýt không rời, lúc lại dịu dàng lan toả...
coeurtriste Thành Viên
Tổng số bài gửi : 70 Điểm : 90 Được Cảm Ơn : 0 Birthday : 13/12/1991 Giáo Họ : Thánh Linh Ban Ngành : Nhóm Thánh Tâm Giáo Xứ : Chánh Tòa
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 4/11/2011, 4:00 pm
rất hay, cám ơn các bạn nhiều, mình cũng có vài câu chuyện hay, có thời gian sẽ post lên cho anh em chúng ta cùng chia sẽ
John.Nguyen Admin
Tổng số bài gửi : 589 Điểm : 955 Được Cảm Ơn : 17 Birthday : 24/10/1993 Giáo Họ : Giuse Ban Ngành : Lễ Sinh Giáo Xứ : Thánh Mẫu-Bảo Lộc
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 5/11/2011, 6:17 am
Cám ơn các bạn rất nhiều.....hay wa!
nguyenduy16 Cựu Lễ Sinh
Tổng số bài gửi : 217 Điểm : 253 Được Cảm Ơn : 3 Birthday : 27/10/1993 Giáo Họ : Đức Bà Ban Ngành : Lễ Sinh Giáo Xứ : Thánh Mẫu
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 5/11/2011, 8:38 am
hj! i love u. wa' hay
giusehoangngocduy Thành Viên
Tổng số bài gửi : 8 Điểm : 8 Được Cảm Ơn : 0 Birthday : 13/09/1993 Giáo Họ : Thánh Phêrô Lựu Ban Ngành : Giúp Lễ Giáo Xứ : Thiện Lộc - GH. Bảo Lộc
Tiêu đề: Cha Già Hóa - LM Truyền Giáo Dân Tộc trong Giáo Phận 6/11/2011, 10:44 pm
Cha Lauren sô Phạm Giáo Hóa – Tấm bánh bẻ ra cho mọi người”
Giáo Phận Đà Lạt có số đồng bào Dân Tộc khá đông. Ngay từ đầu, thành phần này đã là đối tượng ưu tiên cho công cuộc truyền giáo. Năm 1927, thừa sai Jean Cassaigne được cử lên “Thí điểm truyền giáo” Di Linh. Sau đó có Các Cha Dòng Chúa Cứu Thế, Hội Thừa sai Paris, các Cha thuộc Tu Hội Truyền Giáo Thánh Vinh Sơn, các Linh Mục Giáo Phận và nhiều Hội Dòng khác đã dấn thân vào hoạt động này.
Nhưng ở đây, xin có đôi dòng tâm tình về cuộc đời Cha Cố Laurensô Phạm Giáo Hóa, một trong những Linh Mục đã dấn thân mạnh mẽ trong hoạt động truyền giáo cho người Dân Tộc trong Giáo Phận ngay từ thuở ban đầu.
Năm 1958, cha Laurensô Phạm Giáo Hóa được Đức Cha Simon Hòa Nguyễn Văn Hiền, khi đó là Giám Quản Tông Tòa Giáo Phận Sài Gòn, sai đi truyền giáo cho người Dân Tộc. Vì các vùng Đà Lạt, Đơn Dương, Đức Trọng và Di Linh đã có các Cha thừa sai Paris, các Cha Tu Hội Truyền Giáo Thánh Vinh Sơn và các Cha Dòng Chúa Cứu Thế phụ trách, nên Ngài đã chọn và đặt trung tâm Truyền Giáo tại Bảo Lộc. Trong suốt cuộc đời Truyền Giáo của mình, Cha Cố đã để lại cho Giáo Phận muôn vàn bài học và kinh nghiệm quý giá.
Sinh ngày 08.10.1919 tại Vĩnh Ninh, Vĩnh Lộc, Thanh Hóa và chịu chức linh mục ngày 03.6.1948. Ngay từ những ngày còn dưới mái trường chủng viện, Cha Cố Lôrensô đã thao thức để đem Tin Mừng cho những người anh em Dân Tộc ít người ở những tuyến đầu của Đất Nước. Biến cố 1954 với dòng người chảy vào Miền Nam, đã khiến Ngài phải tạm gác lại công tác đã hàng thao thức ấy. Nhưng chỉ sau 4 năm nhập tịch vào Giáo phận Sài Gòn, Cha Cố đã được Đức Cha Simon Hòa Hiền, Giám mục Giáo phận Sài Gòn, sai về Bảo Lộc, lúc ấy vẫn còn gọi là B’Lao với lá thư mang nội dung như sau:
TÒA GIÁM-MỤC SÀI GÒN VĂN PHÒNG PHỤ TRÁCH GIÁO DÂN DI CƯ Số 1 Công-trường Hòa-Bình, Saigon Giây nói: 20.471 Số: I05/VPDC/LM/TC SAIGON, ngày 16-4-58 Kính gửi Cha L. Phạm Giáo Hóa Trụ sở Thanh Hóa SAIGON
Kính Cha thân mến, Tôi vui mừng nhận thấy Cha có lòng nhiệt thành việc Truyền giáo cho Người Thượng. Trong lúc chờ đợi thành lập cơ sở về mục đích trên, nay tôi sai Cha về tạm ở nơi Cha NGUYỄN VĂN ĐẬU (Blao) để giúp Người những nơi mới trở lại Đạo, đồng thời học tiếng Thượng. Chúc lành cho Cha và xin Cha cầu nguyện cho tôi. SIMON HOA HIỀN Giám mục (ấn ký) N.B. Tôi thiết tưởng ở Dilinh thì quá hy sinh với lúc đầu, tưởng không đủ việc ở Blao có mấy làng Thượng, làng Đạ Nghịch – họ ở gần Tân Hà nơi cha lo cho họ cách riêng. Hiện tại ở Dilinh đã có một thầy … (chỗ này đã bị nhòe không đọc được).
Từ những buổi đầu lạ lẫm ấy, Cha Cố như tìm lại được ước mơ của mình và không ngừng rong ruổi khắp đó đây trong hơn kém 100 buôn làng, trên núi cao hay trong rừng sâu, để tìm đến với những người anh em nghèo nhất, khổ nhất và cũng là những người cấn đến Đức Kitô, Tấm Bánh Số Một, bẻ ra cho sự sống thế gian.
Học tiếng Thượng và văn hóa của họ, với Cha Cố, không phải chỉ để biết, để giao tiếp, để có thể hướng dẫn họ, hay thậm chí để dạy giáo lý Tin Mừng cho họ, mà trước hết là để có thể đảm nhận cuộc sống của chính mình như họ, và từ đó để có thể phục vụ họ trong tư cách của một người anh em đồng tộc ở giữa họ, và trong tư cách của một người anh em đã được chất men Tin Mừng biến đổi. Cha Cố vẫn thường nhận mình là “Cha Thượng”, “Cha Dân Tộc”, điều đó càng cho thấy chất men Tin Mừng đã thấm sâu nơi bản ngã của Cha.
Chính vì yêu mến mà Cha Cố đã không ngừng đến với anh em Dân Tộc để gần gũi, thăm hỏi, động viên an ủi, sống và chia sẻ cuộc sống đơn nghèo của chính họ: cắt cái tóc cho những chàng thanh niên, vui bên bầy trẻ thơ nhễ nhãi mồ hôi và bụi đất, trò chuyện bên chóe rượu cần với các già làng, thưởng thức món đọt mây đắng ngắt (Gòl) hay món rau rịa (Biăp Se) thơm ngon, thuốc thang cho những cụ bà đau yếu, và cũng không quên mấy cái chữ cho đám thiếu niên mà có mơ chúng cũng không thấy mình được cắp sách đến trường !
Những người Dân Tộc của rừng sâu núi thẳm, vốn đơn thành tốt bụng, dẫu chưa hiểu hết những gì Cha Lôrensô giảng dạy về Đạo, nhưng cảm nhận được tình thương yêu của Cha dành cho họ, nên đã tin theo và đón nhận Phép Rửa. Và khi có ai hỏi họ theo đạo nào, Tin Lành hay Công Giáo, thì họ đã xưng mình theo “Đạo Bạp Hóa”, “Đạo Cha Hóa”. Nhà thờ Thiện Lộc được người dân địa phương đã được biết đến với địa chỉ gắn liền với một con người “Nhà thờ Cha Hóa”.
Khi B’Lao trở thành Bảo Lộc trù phú với những đồi trà và rừng cà-phê bạt ngàn hương sắc, và khi hạt giống Tin Mừng được gieo đã đến lúc cần được chăm tưới, Cha mời gọi những anh em người Kinh đỡ đầu cho những anh em Dân Tộc: già đỡ đầu cho già, trẻ đỡ đầu cho trẻ, gia đình với gia đình, giáo xứ với bản làng…Tất cả đã trở thành cả “một mạng lưới của tình liên đới” mà tính hiệu năng của nó cho đến nay vẫn còn cần phải được khai thác.
Từ Madagui vào Đạ Tẻh, từ Đạ Nghịch – Tân Bùi vào Blao Sre, từ Blao Sre trở về B’Sumrắc; Từ Ferme vào Minh Rồng, vô Tân Rai; Từ Đại Bình lên B’Đơ, từ Blao xuống Định Quán….Tất cả đều mang đậm dấu ấn của Cha.
93 tuổi đời, 63 năm linh mục cũng là dấu ấn của gần 60 năm Cha Cố dấn thân phục vụ anh em Dân Tộc thiểu số. Không gì ngăn cản được bước chân truyền giáo của Cha, dù tuổi đã cao, sức đã giảm, và đầu mỗi lúc một cúi sâu về Lòng Đất Mẹ mà Ngài vẫn miệt mài ra đi. Tại nạn xe ngày 03 tháng 01 năm 2010 đã khiến Ngài phải nằm giường từ đó đến nay. Tuy nhiên, lòng Ngài vẫn không ngừng hướng về anh chị em Dân Tộc như những người con được khắc ghi trong trái tim của Ngài.
Cha xin thôi phục vụ Giáo xứ để dành mọi nỗ lực còn lại cho việc truyền giáo, vì với Cha, việc truyền giáo và phục vụ anh chị em Dân Tộc là bổn phận của chính mình. Lời thư của Đức Giám Mục đã phản chiếu tâm tư đó :
TÒA GIÁM MỤC ĐÀ LẠT 9 NGUYỄN THÁI HỌC DALAT – LÂM ĐỒNG
Kính gửi: Cha Lôrensô Phạm Giáo Hóa, xứ Thiện Lộc
Kính thưa cha: Theo nguyện vọng của Cha muốn từ nhiệm trọng trách quản xứ Thiện Lộc để hoàn toàn hiến thân cho việc đi rao giảng Tin Mừng, cách riêng nơi bà con các dân tộc ít người, nay tôi bổ nhiệm Cha Giuse Trần Thành Công đến làm linh mục Quản xứ Thiện Lộc thay thế Cha. Giáo phận và tôi rất biết ơn Cha đã lao nhọc vất vả và hy sinh rất nhiều trong việc xây dựng giáo xứ Thiện Lộc trên địa bàn mới. Xin Chúa trả công rất nhiều cho Cha. Như vậy, Cha sẽ trao đổi với cha Giuse Vương Văn Điền và Cha Giuse Trần Thành Công về việc bàn giao theo giao luật và về lễ nhậm chức của Cha quản xứ mới Thiện Lộc. Cầu chúc Cha được thêm nhiều sức khỏe để tiếp tục công việc tông đồ mà xưa nay Cha vẫn chu toàn một cách rất hăng say và sốt sắng. Đà Lạt ngày 3 tháng 9 năm 1993 BATÔLÔMÊÔ NGUYỄN SƠN LÂM Giám mục Giáo phận Đà Lạt (ấn ký).
Lòng yêu mến của các Đấng Bề Trên với Cha Cố thì chắc Ngài quá biết rõ. Thật cảm động và lấy làm vinh dự cho Cha Cố, khi nằm trên giường bệnh, Cha luôn được các vị quan tâm thăm hỏi, an ủi, động viên và lo liệu Cha Cố. Ngày Mùng Năm Tết Tân Mão (7/2/2011) Đức Tổng Giám Mục Phêrô Nguyễn Văn Nhơn đã đến thăm hỏi và chúc tuổi Cha Cố. Thật cảm động khi nghe Đức Tổng xem Ngài như bậc “tổ phụ”. Sự hiện diện của Đức Tổng gợi cho chúng tôi nhớ lại Ngài đã hiện diện trong dịp kỷ niệm Kim Khánh Linh Mục và 40 năm truyền giáo cho Dân Tộc thiểu số Thượng (3 - 6 - 1998); Ngọc Khánh Linh Mục và 50 năm truyền giáo (22 - 05 - 2008) của Cha Cố. Ngoài những lần khác, ngày giỗ Đức Cố Giám Mục Batôlômêô Nguyễn Sơn Lâm (9/6/2011), Đức Giám Mục Giáo phận Antôn Vũ Huy Chương cũng đã đến bên giường bệnh để động viên an ủi Cha Cố. Đức Giám Mục nói với Cha Cố: “Mọi sự Cha Cố hãy phó thác cho Chúa, công việc tốt đẹp của Cha Cố sẽ được con cái tiếp tục.” Với sự yêu thương của các Đấng Bề Trên, mọi người như cảm nhận được nơi Cha Cố sự hiện diện của một Giáo Hội mầu nhiệm, hiệp thông và sự vụ. Sống gần bên Cha Cố, ai ai cũng cảm nếm được hương vị bình dị, nhưng thơm nồng của một tình yêu quên mình và niềm vui tươi tỏa lan từ Tấm Bánh Giêsu được bẻ ra nơi con người và cuộc đời của Cha. Ngài đã không đề cập đến thành quả của mình mà chỉ chất chứa những thao thức xuất phát từ Lời Chúa. Hẳn ấy là vì một đời sống hoạt động không ngừng nghỉ được kết hiệp với chiêm niệm sâu xa mà ngày ngày từ những sớm tinh sương hay những khi đêm về Cha luôn đặt mình trước và trong tình yêu của Chúa Giêsu Thánh Thể. Khi không thể cử hành Thánh Lễ hay dự Lễ, đối với Ngài như thiếu đi một sức sống cho cuộc đời của mình.
Những ngày cuối cùng trên giường bệnh với những đau đớn thể xác của căn bệnh ung thư, một căn bệnh quái ác, Cha Cố vẫn kiên nhẫn chịu đựng như đang thông phần vào cuộc Tử Nạn của Đấng mà Ngài đã say mê rao giảng một đời. Tình trạng sức khỏe của Cha Cố ngày một suy giảm, sức lực còn lại của Ngài như ngọn đèn dầu đang cháy với những giọt dầu cuối cùng, thế nhưng ánh sáng đức tin của Ngài vẫn đang truyền lan trong lòng người như trong không gian vô tận; vẫn còn làm chứng cho một Tình Yêu có tên là Giêsu, Tấm Bánh đã bẻ ra cho sự sống của anh chị em như câu khẩu hiệu mà Ngài đã chọn cho cuộc đời linh mục: “Để chúng được có sự sống và được sống dồi dào”.
bờm Cựu Lễ Sinh
Tổng số bài gửi : 366 Điểm : 473 Được Cảm Ơn : 0 Birthday : 20/08/1990 Giáo Họ : Giuse Đệ Nhất Ban Ngành : Lễ Sinh Giáo Xứ : Thánh Mẫu
Tiêu đề: Re: Một số bài viết để suy ngẫm 9/11/2011, 4:55 pm
Má... mùa này mưa nhiều.. má giữ gìn sức khỏe.. chúng con cầu nguyện cho má nhiều sức khỏe và bình an...nhớ má quá..