Trời hôm nay chợt mưa, những hạt mưa chao nghiêng bên mái hiên cửa, cơn gió lạnh buốt thổi ngang. Vơi cho nhiều khúc bâng quơ còn ngân nga tiếng hát quen thuộc trong lòng, trải dài với tâm là tiếng âm vang nhè nhẹ của đoạn nhạc không lời chưa nhớ tên. Chỉ biết thoang thoảng là dư âm bao nỗi niềm chất thành khối chật hẹp ùa về, như một thói quen lúc mưa chợt rơi tĩ tã...
Mưa mùa Hạ, lúc lạnh tái tê bờ mi câm lặng - lúc nóng về oi bức nấc lên tiếng nghẹn ngào mệt mỏi. Phải chi, mọi thứ trên đời đừng đến, có lẽ sẽ không vội vã đi như cơn mưa ngoài kia nhảy nhót khắp nơi trong phiền muộn còn trễ hẹn chưa nguôi.
Hay giống như cơn gió có lúc nhè nhẹ đến - phút chốc lại mạnh dần, rồi thoáng dịu đi theo phố chiều có hạt mưa phấp phới bay... Nhớ lại ngày hôm qua, hôm kia thật đẹp biết bao nhiều giây phút còn khắc sâu trong cái suy nghĩ ấu trĩ này. Vậy mà cớ sao hôm nay, đã khác xa thật rồi... Như khói mây ngoài đó, vụt bay cùng gió! Để lại nơi đây toàn cảm giác được hưởng thụ qua rồi, con tim cồn cào lên tiếng vì tiếc nuối thay.
Cứ vờ rằng mình là kẻ ngu ngơ chẳng biết gì, ngây thơ một chút để không hiểu điều chi, để những thứ bừa bộn sẽ dễ dàng mất đi. Nhưng, sự thật là tuy ngây ngô nhưng mình vẫn hiểu, tuy dại khờ mà mình đã thấu được tất cả dư vị giấu trong người... Còn thứ tưởng chừng dễ mất, thì nó vẫn còn tồn tại đâu đó quanh đây mà lắm lúc lại đọa đầy không thể ngờ tới. Tiếng ngọt ngào êm đềm, giờ sao trống vánh quá với tấp nập yêu thương một lúc cạn dần. Lòng tin đã héo úa, không vết tì giả tạo.
Dẫu rằng cuộc đời sẽ lặp đi, lặp lại những thứ còn buồn sẽ quanh quẩn như vòng tròn bé nhỏ, thôi vậy... cứ cố mà nếp mình vào đó. Tưởng tượng một chút thôi, hạnh phúc biết bao khi mình hiểu được nỗi buồn là gì, biết đâu đến ngày nào đó không xa, đời lại bỗng vui từ nó? Thói đời, vốn ngổn ngang và nhiều sự sắp đặt như thế mà... Có lẽ, chẳng sao đâu khi mình cũng đôi chút là vậy!
"Sau cơn mưa, trời lại sáng!" - ngoài kia... mưa cũng dần tạnh. Xa xăm là vệt nắng vương trên vòm lá xanh biếc, còn chứa đựng vài hạt long lanh của mưa... Thấm trên vai này yếu mềm nhiều cực nhọc, đè nặng cái chơi vơi cảm xúc...
Tự dưng, thích cười... cười nhạt một tí, để bớt buồn - bớt phiền cho mớ hổn độn còn đây. Lúc... mưa tạnh cuối ngày.