Tháng này, sẽ có buổi tựu trường mới: thật mới. Hình như là ngày mai thì phải, mong là sẽ mưa thật lớn. Giữa bạt ngàn trời xanh ướt đẫm và gió căng giữa sân trường như một cánh buồm, ai sẽ đọc lại bài giảng văn nhắc lại kỉ niệm cũ rằng: "Hằng năm, cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi quên thế nào được cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng…”
Học đại học, ta không còn phải “đi khai trường”, nhưng vẫn mơ một ngày mặc lại quần xanh áo trắng tham dự lại ngày khai trường cũ, tất cả các cô sẽ mặc áo dài thướt tha, các thầy sẽ thắt cà vạt, còn tụi học trò tranh nhau kể lại những ngày Hè tất bận rồi chắc chắn sẽ có đứa lo xa trong lòng: cứ lên một lớp thì học hành ngày càng khó.. chợt nhớ năm học cấp cuối, nhiều vui buồn, nhiều kỉ niệm, đơn giản chỉ là những kỉ niệm học hành thôi, cũng chẳng tài nào nhớ hết được nữa. Thấy mình sao lớn nhanh quá, duy chỉ có nụ cười mà có người bảo là không đổi. Nụ cười đó đã theo ta suốt quãng đời học sinh ngây dại, mang ta vào những ước mơ áo trắng vội vàng. Ta cười cô bạn khi xưa hay chọc rằng: “Cười gì mà hiền thế!”. Sẽ gần đây thôi, ta sẽ gặp lại bạn bè, thầy cô và mái trường xưa ấp ủ cho ta nhiều kỉ niệm, chợt nhớ gì mà chợt thương đến lạ.
Thi thoảng nghe ai cất một khúc hát về tuổi học trò, lòng không khỏi bồi hồi và xốn xang. Đôi khi thấy mệt mỏi vì những nỗi nhớ cứ miên man trong lòng, thế mà sao vẫn nhớ và chẳng phút nào quên. Cuộc đời trôi qua vội vã, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp giữ lại cho mình những kỉ niệm để bây giờ ngồi ngẫm nghĩ lại thấy mình mất đi nhiều thứ, giật mình cố níu giữ và hoài niệm, chợt nhận ra nhiều điều...
Augustin Phạm Triều Phương Anh Tuấn