Ban Lễ Sinh Giáo Xứ Thánh Mẫu
Lễ Sinh Thánh Mẫu
Xin kính Chào
Ban Lễ Sinh Giáo Xứ Thánh Mẫu
Lễ Sinh Thánh Mẫu
Xin kính Chào
Ban Lễ Sinh Giáo Xứ Thánh Mẫu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ban Lễ Sinh Giáo Xứ Thánh Mẫu


 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Web tham khảo.








Thống Kê
Hiện có 12 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 12 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 42 người, vào ngày 20/9/2021, 5:47 am
Bạn Là Vị Khách Thứ
Website counter
Lesinhthanhmau's world
Locations of visitors to this page

 

 MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG!

Go down 
Tác giảThông điệp
camchuong_020294
Thành Viên
Thành Viên
camchuong_020294


Tổng số bài gửi : 30
Điểm : 33
Được Cảm Ơn : 0
Birthday : 02/02/1994
Giáo Họ : giuse
Ban Ngành : thieunhi
Giáo Xứ : Thanhmau_Baoloc_Dalat

MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG! Empty
Bài gửiTiêu đề: MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG!   MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG! Icon-clock16/7/2012, 11:13 am

Bảo Lộc, một ngày hè….

Hè đã về, nhưng năm nay chẳng còn là tôi với những ngày tháng rong ruổi trên chiếc xe điện cùng người bạn thân đi khám phá những con đường mới của miền đất đỏ bazan hai mùa mưa nắng. Nói cho oai vậy chứ thật ra chúng tôi đi cho qua nhanh cái thời gian nhàn rỗi, đi để cho gió hạ thổi ngang mặt, thổi qua mái tóc bay bay. Thấy lạ và thấy thinh thích. Còn năm nay tôi cùng bạn ôm tập xuống đất Sài Thành…chỉ có nắng cháy và hiếm lắm những cơn mưa….

Hôm nay…một ngày hè trên đất người…..Bơ vơ và lạc lõng……
Sau một chặng đường dài trên Quốc lộ và tạt qua nhiều con hẻm,người ta dẫn tôi đến “nhà” của tôi. “Nhà” của tôi khuất sâu trong một con hẻm nhỏ xíu. Vậy mà từ sớm, người ta đã đến đây ngồi mép vệ đường để thưởng thức ly cà phê đắng khởi đầu cho một ngày làm việc mới. Tôi nghe tiếng búa nện chan chát vào thanh sắt của bác thợ rèn hàng xóm, nghe tiếng rao hàng của một mẹ già pha lẫn tiếng thở mệt nhọc của một đời mưu sinh vất vả, nghe tiếng người lớn lẫn trẻ con…tiếng khóc ..tiếng chửi rủa…thỉnh thoảng có tiếng cười khe khẽ. Đặc biệt là tiếng chân người dồn dập và chốc chốc có tiếng xe lướt qua thật nhanh…Họ đi đâu?làm gì? Thì tôi không biết….tôi chỉ biết một điềulà họ đang hối hả vật lộn với cuộc sống.Tôi lên” nhà” và sắp xếp mọi thứ. Giờ đây, tôi ngồi đây với nhiều bạn, mới có, cũ có nhưng mỗi người đều đang gắng hết sức cho kì thi Đại học. Chẳng ai nói ai câu nào, không một tiếng nói… chỉ nghe tiếng quạt quay đều, thỉnh thoảng là tiếng vở lật nhẹ qua và ánh nắng chói chang qua khung cửa sổ. Tôi nhớ lắm những ngày tháng ở nhà vui vẻ cùng bạn bè…những người bạn tốt và thân yêu của tôi. Tôi thèm muốn được ngồi trên chiếc xe quen thuộc.. và chìm ngập trong làn gió mát nhẹ đưa. Tôi …..vẫn còn muốn một ngày hè đơn sơ trong quá khứ,Tôi …vẫn còn muốn được đi thả diều, thả lon rồi cuống cuồng chạy theo cái lon, chạy theo gió. Tôi vẫn muốn cùng đi phá phách vời những người bạn và làm những việc tôi thích…Tôi cầm máy điện thoại lên ..muốn nhắn tin hỏi họ đang làm gì, có vui không,có nhớ đến tôi không? muốn nghe cả giọng nói của họ.Nhưng chẳng ai trả lời…..Phải rồi hôm nay chủ nhật mọi người đang ở nhà thờ mà… Tôi muốn ra ngoài, muốn thay đổi không khí…Nhưng một nơi quá xa lạ và phức tạp như thế này…..Tôi sợ nhiều thứ, sợ lạc đường….tôi lại trở về ‘nhà” của tôi thôi.

Lạ và nhớ….

Từng ngày chậm chạp qua đi,sống cùng những người mới với nhịp sống mới tôi chưa thể thích ứng kịp, cũng không thể thoát khỏi những cái nhìn không mấy thích thú cùng những lời bàn tán của những người từ tứ phương đổ về giờ đang sống với tôi trong căn nhà này. Tôi tự nhủ là sẽ bỏ ngoài tai những lời đó, sẽ không sống vì những lời bàn tán như vậy. Nghĩ vậy nhưng lòng tôi hơn một lần bất an, hơn một lần do dự, hơn một lần muốn quay lại và nói “Này bạn, bạn không thể không nói về tôi được chứ?”. Ôi nhưng mà tôi sao có đủ can đảm như vậy được chứ……Tôi lại cầm điện thoại thật chặt trong tay như một động lực duy nhất và cũng là mối liên hệ duy nhất lúc này của tôi với những người thân yêu. Nhấn vào danh bạ…trời! sao lại là má?ừ đúng rồi, vẫn như vậy mà….tôi thấy lòng mình xốn xang. Tôi không biết là mình đã nhấn vào nút gọi. “Nhớ cơm nhà rồi à”. Tôi òa khóc nức nở khi nghe nhưng lời đó,vậy mà vẫn còn cố chấp” Nhớ gì mà nhớ.. chỉ là…..” Và tôi kể lể ra rằng tôi ở đây sung sướng thế nào…chẳng phải làm gì, chỉ lo ngủ nghỉ..tới giờ thì người ta gọi dậy ăn cơm….Sao mình lại gọi về đó? Chẳng phải mình chẳng thân ai trong nhà,từng sung sướng khi được đi khỏi sớm hơn dự định….Vậy mà giờ thấy lòng trống trải và muốn gặp những người trong nhà đến thế?Chắc chắn là nhà mình ai cũng đang làm việc vất vả đâu có sướng như mình đâu? Vậy họ có nhớ đến mình không.Mà sao lai nghĩ những chuyện này nhỉ? Chẳng lẽ phải khi xa cách những người thân yêu rồi thì mới biết đến nỗi nhớ? Mới nhận ra mình thương yêu họ đến nhường nào? Cả nghìn câu “giá mà..” cứ vang lên trong lòng khắc khoải từng hồi..Tôi không thích những câu đó tí nào, hay la mình cũng đi học bài như các bạn để khỏi lo nghĩ?....Không đâu…

Lúc này tôi chợt nhớ đến một NGƯỜI BẠN. Người đó vẫn âm thầm ở bên tôi và nhìn đến tôi mà tôi không hay biết….Tôi sợ lạc đường ư?Nhớ người thân, nhớ bạn bè ư? Lo lắng, buồn chán với thái độ của mọi người ư? Giá mà tôi có đủ niềm tin để “nhớ” rằng:NGƯỜI VẪN BÊN TÔI. Người vẫn chờ đợi không chỉ tôi và mọi người để đến kể cho người nghe moi chuyện.Người sẽ nâng đỡ những ai buồn sầu hay lo lắng vì Người là Chúa Quan Phòng luôn thương yêu hết mọi người trên thế gian này. Người cho chúng ta sự tự do để chon lựa. Chúng ta có thể đến với Người và kể cho Người nghe những điều mình đang chất chứa trong lòng..Đâu chỉ những lúc buồn đau, thất vọng mới tìm đến mà bất cứ lúc nào, nhất là những khi ta vui vì tôi nghĩ rằng lúc đó Người cũng vui để bớt đau đớn vì trần thế và vì nỗi đau trên cây Thánh Giá mà Người phải vác mỗi ngày để đền thay tội lỗi của nhân loại. Tôi nói những điều này là những điều tôi cảm nhận được ngay lúc này.Tôi chưa làm được như đã nghĩ nhưng chúng ta có thể làm được. Một lần nữa tôi thiết nghĩ chúng ta hãy cùng động viên nhau tìm đến Người là nguồn mạch mọi ủi an cho những ai cần đến một Người bạn để chia sẻ trong mọi lúc.Ngay cả khi một người bạn đường có bỏ rơi hay từ chối bạn, không chấp nhận bạn thì hãy nhớ vẫn còn có Người….

Có ai đó đã nói với tôi rằng:Thiên đàng là tâm hồn mỗi con người khi chọn Chúa.Bởi vậy nếu bạn tin và muốn thì Thiên Đàng chẳng xa bạn lắm đâu!Chúc các bạn tìm được Thiên Đàng của mình nơi trần gian này.


Thân mến!
MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG! 595462 MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG! 671882 MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG! 595462 [u][b]
Về Đầu Trang Go down
 
MỘT NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những dặm đường mơ...
» Nếu con đường bạn sẽ đi, không mang tên Đại Học.
» Những chặng đường...
» Có bao giờ bạn nhìn lại quãng đường mình đã đi qua không?
» CÔNG TRÌNH XÂY DỰNG NHÀ THỜ MỚI.. NHÌN LẠI SAU MỘT CHẶNG ĐƯỜNG!!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ban Lễ Sinh Giáo Xứ Thánh Mẫu :: Góc Của Tôi. :: Chia Sẻ & Tâm Sự.-
Chuyển đến