Sau đây mình xin gửi lên forum một câu chuyện khác.
KẺ ĂN CẮP BÁNH MÌ.
Người ta thường kể về một trong những ông thị trưởng đầu tiên của thành phố New York bên Hoa Kỳ. Giai thoại như sau: một ngày mùa đông lạnh buốt, ông thị trưởng phải chủ tọa các phiên tòa. Người ta điệu đến trước mặt ông một ông lão quần áo tả tơi. Người đàn ông này bị tố cáo là đã ăn cắp một mẩu bánh mì. Lời tự biện hộ duy nhất mà người đàn ông khốn khổ đưa ra là: " Gia đình tôi đang chết đói".
Nghe xong lời cáo buộc của cử tọa cũng như lời biện bạch của ông lão, viên thị trưởng đưa ra phán quyết như sau:" Luật pháp không dung thứ cho bất cứ một hành động xấu nào. Tôi thấy cần phải trừng phạt ông và hình phạt cho tội ăn cắp là ông phải đóng 10 đô la". Vừa công bố bản án, ông thị trưởng rút trong túi mình ra 10 đô la và trao cho người đàn ông khốn khổ. Quay xuống cử tọa ông nói tiếp:" Ông lão đã bồi thường vì tội ăn cắp của ông. Còn phần quý vị, tôi yêu cầu mỗi người phải đóng 50 xu tiền phạt vì sống dửng dưng đến độ để cho trong thành phố của chúng ta còn có một người nghèo phải đi ăn cắp". Nói xong, ông ra lệnh cho viện biện lý đi thu tiền và trao tất cả cho ông lão.
Khi chiếc mũ đã được chuyền một vòng tòa án và trở về tay mình, ông lão đếm được 47 đô la 50 xu.
Sưu tầm.